Blog truyện của Hường Chuối là blog sưu tầm những status dí dỏm, hài hước đến với bạn đọc

Tuesday 24 March 2015

CHUYỆN CHUỐI ĐI BÁN HẠT MÙI

Chuối đi bán hạt mùi
Chuối đi bán hạt mùi

Đợt có dịch sởi, em nghe phong phanh đài báo nói là Hạt mùi có thể phòng tránh sởi đc ….nên em tức tốc gọi điện về cho bà ngoại em ở quê để nhờ bà mua hạt mùi cho Shin và dì Hà. Nghe bà em nói, ở quê có 80k/1kg thôi, mà hạt mùi hịn luôn nên em bảo bà gửi nhiều nhiều lên 1 chút để bán….để có tiền mua bỉm sữa cho Shin, vì lúc đó em cũng mới bắt đầu cuộc sống ly thân. Tại thời điểm đó giá mùi lên cao, đâu đâu cũng 300k- 500k, em tặc lưỡi nhờ bà mua hộ chục cân để bán với giá 150k. Mùi còn chưa thấy đâu nhưng đã giao trên facebook….trong vòng 1 tiếng mọi người đặt hết sạch 10 cân luôn, mà hồi đó đăng gì lên cũng chỉ đc có 50 like – 100 like thôi í. Em hí hửng, chỉ chờ đợi bà gửi hạt mùi lên rồi đi giao thôi, ko lo ế ẩm gì hết. Đùng cái bà em gọi điện lên :

- “ Hường ơi , ở quê mùi bây giờ cũng lên rồi , 130k /1kg cơ….Thế mày có lấy nữa không ?”

Nghe xong câu đó mà cả tối em nuốt ko trôi cơm, nó cứ nghẹn ở họng. Thôi thì đành bán lãi 20k/1kg vậy. Tính là tự đi ship để lấy thêm tiền ship nữa cho bõ công bán. Thế rồi , dân tình facebook lại bắt đầu nói bóng nói gió ….”Những đứa bán hạt mùi á ….là những đứa trục lợi…..thừa nước đục thả câu…không có lương tâm này nọ…..bla blahh các kiểu"…Chúng nó chẳng nói em đâu, nhưng em tự giật mình. Tính em là không thích làm việc gì bất bình, tình hình căng căng là em sẵn sàng cho không hết. Em nghĩ thầm :” được có 20k mà mang tiếng thì éo bõ “ …rồi em lên mạng treo stt là :” Hạt mùi chỉ có 130k/1kg …em để giá gốc luôn, coi như mua hộ mọi người ạ “

Dù nhiều người sẵn sàng trả em 150k nhưng em “ hông thèm “ luôn. Khổ thế đây, Đã nghèo còn mắc bệnh sĩ =)))))))

Nhận được mùi phát là em liên lạc với khách hàng để giao mùi. Hồi đó, chưa biết shipper ship bủng gì đâu nên toàn tự thân vận động hết. Cũng chưa có thằng bạn thân để mà nhờ vả luôn. Hôm đó lại đúng vào ngày mà không có 1 cái xe nào ở nhà nên tính nhờ xe ôm ship. Lững thững ra đến đầu đường, hỏi 1 ông :

- “ Chú ơi ! Cháu có 1 kg hạt mùi này, mang ra chỗ bến xe mỹ đình bao nhiêu ạ ?”

Ông đang bấm điện thoại rồi 1 hồi sau, ông ngước lên nhìn em và nói :” 50 nghìn “

Em trợn tròn mắt :” 50 nghìn cơ á chú ?? Làm gì mà đắt thế ạ?? “.

Lần này thì ông ý chẳng thèm nhìn em luôn. Em lại nói tiếp :” 30 nghìn đc không chú ? chú không phải đèo gì cả. chú chỉ cần mang túi hạt mùi này ra bến xe và gọi ngta là đc ạ , cháu ghi số điện thoại sẵn trên đây rồi ạ”.

Ổng lạnh lùng ném vào mặt em 1 câu :” 50 nghìn …đi thì đi,không đi thì thôi “.

Nói thật là từ nhà em mà bắt taxi ra đấy thì cũng chẳng đến 50k chứ đừng nói là xe ôm. Em điên tiết em làm câu :” 50 nghìn từ đây ra bến xe Mỹ đình, đi taxi còn chẳng đến. Từ mai chú dựng xe lui lên 1 tí nhé, mai cháu ra chỗ này cháu dựng xe làm xe ôm cùng chú. Thế này chả mấy mà mua đc ô tô”…... Nói rồi em vểnh đít đi luôn. Ổng cất tiếng gọi em :

- “ Ơ cái con bé này ….”

Em quay lại nhìn thẳng mặt ổng và nói :” Con bé này….con bé này làm sao ạ ??”

Ổng trùng giọng bảo :” Thế mày không cầm cái túi hạt mùi của mày về ah? Mày định để xe tao luôn ah ??..”

Đấy, giận quá mất khôn, tí thì mất luôn cả vốn lẫn lãi. Em lật đật chạy lại cầm túi hạt mùi :” úi, quên quên…chết chết”…Mấy ông ngồi quán nước gần đó cứ cười, rồi có ông phán :” Lão này á…. tầm này không đi đâu hết, giờ là giờ nghiên cứu lô đề của lão rồi, có trả 100k lão cũng ko đi đâu” …À ra thế, bảo sao mắt cứ nhìn chăm chăm vào cái điện thoại như muốn thủng cả màn hình luôn, hóa ra là nhà nghiên cứu gầm cầu và bờ đê , nãy giờ em còn cứ tưởng là ổng nt vs vợ cơ .

Em đành về xóm mượn xe, thôi thì nhân tiện có xe, e đi ship 1 vòng. Ship mãi mà còn 2 đia chỉ cuối cùng làm em oải ghê người ...

Đầu tiên là đến nhà 1 chị ở Nghĩa Tân, gọi mãi , chờ mãi thì thấy 1 anh ra lấy. Ảnh cầm bịch hạt mùi trên tay, anh hỏi em là :” Cái gì đây em ?”…

Cũng phải thôi vì túi hạt mùi đó có ghi tên là “Ngò rí” chứ nó không có để tên là Hạt mùi…cho nên anh ý không biết cũng đúng thôi. Em nhẹ nhàng trả lời :

- Dạ, mùi anh ạ… !

Bỗng ảnh trợn tròn mắt lên nhìn em , ảnh nói :” Mùi gì cơ em ?”

Em tự tin nhìn thẳng vào mắt ảnh và thản nhiên nói :” Mùi…tắm ý anh !”

Anh ý lại càng trợn tròn mắt lên :” Mùi gì? Anh vừa tắm xong mà ?”

Em nghĩ thầm trong bụng :” anh tắm rồi thì liên quan éo gì đến chuyện tôi bán hạt mùi mà trình bày, éo hiểu nói gì “….Nhưng vì là khách hàng nên em vẫn kiên nhẫn, nghiến răng giải thích :

- "Hạt mùi này í….là để đun nước tắm phòng sởi cho con anh…..chứ không phải cho anh tắm…anh ạ…"... Cái chữ "anh ạ" hơi nặng nề hơn các chữ khác ..

Lúc này , ảnh mới hiểu câu chuyện, chắc tại lúc trc em vừa đeo khẩu trang vừa nói lại đúng lúc đó cái xe tải đi qua nên ầm ầm, chắc ảnh hổng có nghe rõ nên thành ra …ông nói gà bà nói vịt, bảo sao tự nhiên lại bảo " anh tắm rồi “ =)))

Ảnh cười thành tiếng , để lộ hàm răng vàng chóe, giọng cười ha hả, nghe mà chỉ muốn cầm tông vả cho vài phát, ôi em sợ ai cười kiểu này lắm luôn ý.....giọng cười khó tả, ấn tượng khó phai..

-” Tại anh ra nghe không ra, tưởng em bảo người anh có mùi nên anh mới bảo anh vừa tắm xong “…..

Vâng, anh câu giờ của em quá đấy. Cuối cùng thì ảnh hỏi em :

-“ Bao tiền hả em ?”

+ Em chờ anh nói câu này hơi bị lâu đấy. 130k anh ạ ….

Ảnh rút ra 150k và đưa em :” Này, em cầm luôn đi….không phải trả lại đâu”..

Em lại nhìn thẳng mặt ảnh và nói :” Dạ, em cũng ko có ý định trả lại đâu anh ạ…..em chưa nói hết, thêm 20k ship nữa là 150k ạ “ …

Ảnh lại cười sằng sằng “ vậy hở …vậy hở…sao ko nói sớm “ …

Tại anh ý nhét tiền vào tay em nhanh quá, làm em ko kịp phản ứng, nói ko đủ câu đó chứ

Sau đó em tạm biệt anh răng vàng và tàng tàng đi đến địa chỉ khác, vừa đi còn vừa hát bài Đứa Bé ..:” Trong đêm một bàn chân bước. bé xíu lang thang trên đường. Ánh mắt buồn mệt nhoài của em….em rất buồn vì em không biết đi , đi về đâu ??.....Cuộc sống mưu sinh, làm em phải đi bán HẠT MÙI ..”… .Hát được vài bài thì đến địa chỉ cuối cùng là nhà 1 chị ở Mỹ đình. Em đứng trước cổng, gọi cho chị ý thì thấy đổ chuông nhưng ko ai bắt máy, e liều bấm chuông. Bấm chuông mãi cũng ko ai ra, nhà thì kín cổng cao tường , thạch thùng còn khó bò vào huống chi là 1 con mét rưỡi như em, đứng ngó nghiêng chẳng thấy gì…chắc mẩm đi về để mai ship sau. Đang vòng xe quay đầu thì có người ra mở cửa ….là 1 anh kính cận, gầy đét xì mo cau…..mặt nhàu như quả táo tầu để lâu năm...

Ảnh nhâng cặp kính dày như 2 cái đít chai và hỏi em :” Em tìm ai ??”

Em bẽn lẽn trả lời :” Anh ơi….hôm qua có một chị đặt mua hạt mùi của em, và cho em địa chỉ này…nhưng em gọi mãi không thấy chị ý nghe…nên em bấm chuông “

Anh ý nhanh nhảu đáp :” Hạt mùi hả ? Cái này anh không biết đâu…Vợ anh nó khó tính lắm….em vào nhà ngồi đợi vợ anh về nhé “

Em cười gượng : "Thôi, vậy em đứng đây đợi cũng đc ạ ..."

Khổ nỗi anh ý nhiệt tình quá cơ, cứ bảo :" Vào nhà đợi, đứng ngoài làm gì, vợ anh còn lâu mới về, để anh dắt xe vào cho .."

Em giật mình hoảng hốt , nghĩ thầm :” Mẹ con thắm….éo ổn rồi “…rồi em quay ra nhìn anh ý bằng ánh mắt kiên định :" Không, anh cứ để em đứng đây đợi ạ ". Chẳng hiểu lúc đấy em nghĩ gì mà lại thốt ra câu tiếp theo :" Em thích đứng hơn là thích ngồi ạ "...

Ảnh chau mày nhìn em :" thích đứng hả ?? Vậy em đứng đợi mụ la sát về nhé, khi nào không đợi đc thì vào nhà ngồi nhé..."

Gớm, người đâu mà nhiệt tình vãi ạ, chẳng may chị vợ về hiểu lầm thì chết em. Đang miên man suy nghĩ thì có người phụ nữ khoảng 60 tuổi , chạy hớt ha hớt hải ra và nói :” Cậu Hải…cậu Hải… bế cháu hộ tôi tí, hình như nó ị hay sao ý, cậu thay cho nó đi, tôi đang nấu dở nồi canh với xào rau..“. Anh này vùng vằng, mặt sị ra, chân tay vung loạn xạ...

- “ Ui zời, cháu có biết mấy khoản này đâu, cô thay đi “ …

Nhưng không có cơ hội từ chối nữa rồi, bà ý đã đẩy đứa bé sang tay anh. Nhìn anh bế đứa bé 1 cách vụng về mà em buồn cười không chịu đc, ít ra nhìn cảnh này em còn “ tự hào “ vì bố Shin bế Shin giỏi lắm, bỉm bủng là tự thay cho con luôn, và không bao giờ có chuyện nói câu :” Anh không biết thay “ ….Sống vs em , cái gì không biết cũng phải biết tuốt, biết ăn là phải biết làm. Chán mớ đời cho chị vợ có ông chồng như anh này ! Ai lại bế con mà... tất của con rơi từ cổng vào đến cửa nhà ….mồm thì cứ lẩm bẩm :” Bố nè…bố nè….hà hà…hà hà “ ….Nghe cái giọng anh ý cười mà đứa bé khóc thét lên luôn. Em nhìn.. em cũng thấy thương, định vào bế hộ...chỉ sợ ổng bế em luôn =))) Xấu nhưng vẫn phải cảnh giác, người nát nhưng vẫn phải kiêu sa . Bỗng thấy 1 chị to béo, phải trên 60kg, mông như cái lồng bàn….phi vèo vèo và trong sân rồi đỗ phịch 1 cái.... chưa gì đã quát ầm ầm :

- “ Ai mở cổng ..., vào nhà mà ko đóng thế hả ?”

Anh chồng kia vội chạy ra và nói :” Anh vừa mở cổng đấy, có cô bé kia bảo mua hạt mùi gì kìa ...đợi em nãy giờ đấy….” Rồi chị quay sang nhìn em , và nhớ ra là hôm qua mình đặt hạt mùi trên fb em. Chị bảo em dắt xe vào nhà và hướng dẫn chị ý cách làm luôn, hơn nữa chị ý không cầm tiền ở đó nên... đằng nào vẫn phải vào đợi chị ý lấy tiền. Em đành miễn cưỡng dắt xe vào…

Vào đến cửa , chị cởi cái mũ bảo hiểm và vất phăng ra cái ghế salon, rồi quát anh chồng :

- Ông bế con kiểu gì kia ?

Anh chồng ngó ngó lại người đứa bé rồi nói :” Có làm sao đâu em ..”

Chị ý lại quát to :” Tất của con đâu rồi ?? Hơn 30 tuổi đầu rồi mà nhìn bế con không khác gì ôm con mèo “

Quả thật là anh này bế con cứ gượng sao á, biết con ị nên bế mỗi đầu vs lưng, còn đâu túm cái chân.E nhìn còn thấy ngứa mắt nữa là vợ anh ý. Rồi chị vợ giằng lấy đứa bé :

-" Đưa đây xem nào ....bế con cũng ko lên hồn.... Lấy tất cho con đi"

Ảnh lững thững đi tìm tất cho con bé. Em nhẹ nhàg bảo:" Anh ơi, nãy em thấy rơi ở ngoài cửa anh ạ" .Ảnh "ờ ờ"... rồi chạy ra lấy. Ông này cứ như thằng cả ngố vậy. Chả trách chị vợ cứ quát ầm lên mới xong. Lấy tất xong ảnh thủ thỉ vs vợ, chị vợ lúc này đang cho con bú....

-" Con ị rồi đấy ...em ạ"

Chị vợ chau mày nói :" Lâu chưa? Từ bao giờ rồi ...mà sao ông không thay cho con bé hả ?"

Lủi lủi xa xa cách vợ 1 mét mới dám nói 1 câu :" Anh định thay thì em về " . Gớm, người đâu rõ điêu, nãy giờ em chỉ thấy ổng bế con bé chứ có ý định thay thủng gì đâu.

Chị vợ quay sang hỏi em :" Thế mùi này dùng như thế nào hả em ? "

Em tuôn 1 tràng ra , nào là chị dùng vỏ chai đãi qua qua rồi rửa qua, sau đó cho 1 ít ..chừng 1-2 nắm tay vào cái khăn xô của cháu ,rồi cho vào đun với nước. Khi nào nước sôi là đc ạ. …bla blahhh

Chẳng biết ảnh chồng chị ý có hiểu gì không, cũng gật gật như bổ củi :” ờ ...ờ “….xong còn ngó nghiêng túi hạt mùi, như kiểu soi xem trong có vàng ko ý. Còn thản nhiên hỏi em :

- NGÒ RÍ LÀ GÌ ?? ĐÂU CÓ THẤY CHỮ " HẠT MÙI" NÀO ĐÂU EM ...

Em chưa kịp trình bày thì chị vợ quát lên : Ngò rí là hạt mùi, ko biết gì còn hỏi linh tinh, nhìn là biết hạt mùi rồi. Thế bây giờ nhìn ông là biết đàn ông rồi, ông có ghi “ tôi là đàn bà “ thì vẫn ra đàn ông…..Hỏi vớ va vớ vẩn …đi pha nước cho con đi…để tôi rửa ráy cho nó …

Em buồn cười quá ko nhịn nổi nên phải cười, chẳng lẽ em lại bảo, chồng chị mà ghi “ tôi là đàn bà lên ngực “ thì ngta sẽ tin là chuyển giới cho mà xem. Anh chồng lại cun cút đi pha nước ….

Và thế là e lại phải chờ, chờ chị ý cho con bú xong, rồi rửa đít đủng cho con bé thì em mới đc cầm 150k trong tay. Em ngồi ngáp ngắn ngáp dài, trong lúc đó, em chợt để ý, anh kia sao đổ hẳn nửa phích nước nóng mà cho có mỗi 1 ca nước lạnh. Thế rồi, Chị vợ ném phịch cái khăn xô xuống chậu nước , rồi nhanh chóng lột cái bỉm của con bé con ra , cuộn cuộn tròn như cái bánh gai luôn, quả là tuyệt đỉnh kungfu ….Chị cho tay xuống sờ để thử độ nước….Quả đúng như em dự đoán, nước nóng bỏng tay mà, nhìn cái tỉ lệ pha nước là em biết….Chị gào lên :

- Ối zời ơi, sao nóng thế này …ông Hải đâu….ông định giết mẹ con tôi ah ??

Anh kia nghe thấy tiếng hét , vội chạy lao từ trong bếp ra, mồm vẫn đang ăn dở quả chuối, nhìn chị với ánh mắt ngạc nhiên :” Sao, sao ??

Chị vợ điên tiết, ném cả cái bỉm gói tròn vào đùi anh ý ….” RA ĐÂY MÀ SỜ NƯỚC XEM NÀO “…

Anh chồng nhẹ nhàng tiến tới, đặt tay định sờ xuống, nhưng kiểu đoán là có gì không ổn nên rén, sờ hơ hơ bên trên , chị vợ tức mình, cầm cả tay anh chồng ấn xuống :” Giờ thì ông thấy sao ? Thấy sao ??”

Anh chồng nhẩy cẫng lên :” A uiiiii, bỏng mẹ tay tôi rồi.. “…

Chị vợ quát ầm ầm lên :” Thế này , tôi mà ko thử nước trước, mà cứ thế đặt đít con bé xuống thì có mà bỏng cả đít nó không ??“…

Đùa chứ, sao ông này vô dụng không thể chịu nổi, làm cái gì cũng vụng về, lóng nga lóng ngóng, ăn chưa nên đọi, nói chửa lên lời ….Bảo sao chị vợ cứ phải gào ầm lên cho thủng màng nhĩ ...

Sau quả đấy còn vội vàng vào bôi kem đánh răng chứ , mà theo em thấy thì làm gì nóng đến mức độ bỏng như thế . Xong cứ đứng trong bếp lườm lườm chị vợ , chị vợ thì cứ vừa rửa vừa chửi, thi thoảng quay ra nhìn thì anh chồng vội quay mặt đi , giả ngơ …. Haha…

Sau khi rửa xong thì thường sẽ là lấy phấn rôm và xoa vào mông bé cho hết hăm, chị vợ quát :” Phấn rôm đâu rồi ???“ …

Anh chồng chạy ra :” Ở đằng sau đít kia kìa, không tự với đc ah mà cứ gào lên “ … À kinh, mãi mới thấy bật vợ đc 1 câu

Chị vợ quay ra thấy lọ phấn rôm ngay đít mình, vừa với vừa lườm :” Ai gào …ông bảo ai gào đấy hả ??”

Lại lẳng lặng đi vào bếp, cứ đứng ở bên trong lườm chị vợ .Ôi rõ khổ , không hiểu hồi yêu nhau thì anh chị này như thế nào nhỉ. Chứ bây giờ nhìn 2 vợ chồng rõ buồn cười, đứng cạnh nhau thì cứ như số 10. Người thì như cái gậy, người thì tròn như cái vại nước…

Để lấy đc 150k mà vất vả không chịu đc, lúc về anh chồng còn tận tình ra dắt xe cho em, cứ lẩm bẩm :” Ở với mụ này khổ lắm em ạ “ …Em cười em nói :” Thế nhìn con anh, anh có thấy khổ nữa không ?”…thì lại cười cười …Chẳng lẽ lại nói thật :” Em nhìn anh còn ngứa mắt nữa là vợ anh, anh mà ở vs em thì còn khổ nữa “ ….cả ngố nữa cũng phải vừa vừa thôi chứ, cứ ngu ngu ngơ ngơ thế thì ai mà chịu đc

Em đi về mà lúc này trời cũng tối tối, tầm 7h hơn nhưng đèn điện sáng trưng... Cứ hồi tưởng đến cái cảnh chị vợ ấn cả tay anh chồng xuống xong bố ý hét toáng lên rồi còn vội vào bôi kem đánh răng rồi từ đó cứ đứng trong bếp lườm vợ…mà em ko nhịn nổi cười.

Đang đi thì em nhìn thấy dưới đường có bóng dáng giông giống tiền, lướt qua thì thấy có vẻ là tờ 500k và 200k đang nằm im ở dìa đường ….Em nghĩ bụng :” số mình chẳng hên thế đâu “ nhưng khổ, tính thèm tiền trỗi dậy nên em vòng xe quay lại chỗ 2 tờ tiền đó. Đúng lúc đó là cũng có 1 bà đang đạp xe đạp đến gần chỗ 2 tờ đó, em vít ga nhanh chóng ra chỗ có tiền rơi trước, rồi dừng xe, và cúi xuống định nhặt …..thì bỗng thấy 2 tờ tiền nó có màu “ lạ lạ “, về độ bóng thì bóng thật, nhưng về sắc sảo và độ mỏng thì ko được như 2 tờ trong túi quần em . Em cúi xuống nửa chừng thì biết đó là tiền âm phủ rồi nên rụt tay vội để khỏi quê khi ai đó nhìn thấy….. thì bà đi xe đạp đỗ phịch 1 phát, nguyên cả bàn chân phải của bà ý đặt trọn lên cả 2 tờ polime âm phủ đó. Bả nhìn em, em nhìn bả, rồi em cười cười và nói :” Của chị tất đấy “ ,…sau đó em vòng xe và phóng lẹ. Được 1 đoạn, Em ngoái lại thì thấy bà ý nhặt 2 tờ đó lên rồi lật lật, ngó nghiêng 2 mặt , chắc quả này lẩm bẩm chửi em cho mà xem …..kiểu gì chẳng chửi :” con này ranh ma, bảo sao nó cho mình hết “ hahhaha….. Sao mà nó giống tiền thật thế không biết, đúng là trời nhá nhem, dưới ánh đèn vàng thì vàng Chùa Hương cũng thành vàng 4 số 9, nhất là từ khi em đẻ xong, chẳng kiêng gì nên cứ tầm tối tối là như bị quáng gà…..Giá kể mà là 2 tờ tiền thật thì bà kia có đặt cả 2 chân lên thì em cũng hất ra bằng được, chứ đừng nói là đặt 1 chân hahahah